Ghen là chuyện thường tình, chuyện muôn đời, chuyện nói đến nhàm chán! Nhưng đó là ghen tuông đàn ông, đàn bà. Còn đây, Hùng – chồng Xuân, lại ghen… ghen rất ngược đời và kỳ lạ: ghen với con!
Xuân là cô vợ đảm, chăm chồng, chu đáo với họ hàng nội ngoại. Hùng hãnh diện về vợ lắm, đi đâu cũng một “Xuân nhà tôi”, hai “Xuân nhà mình”… ba, bốn, năm… cũng Xuân… Xuân thầm vui sướng, yên lòng vì hạnh phúc trọn vẹn vợ chồng.
Thế rồi cu Nam ra đời. Sau hai tháng đầu cảm thấy vui sướng vì có con trai đầu lòng, Xuân bỗng rơi vào tình trạng khủng hoảng cùng cực. Cô không hiểu nổi tại sao Hùng càng ngày càng đi sớm về khuya. Về đến nhà, anh không bế ẵm, cưng nựng cu con như hồi nó mới sinh nữa, chỉ nhìn qua, hỏi han xem có gì lạ không, “Không ốm đau gì chứ?” rồi lẳng lặng ra bàn ngồi đọc báo. Đêm Hùng ngủ riêng. Xuân ngủ cùng con nhỏ một phòng khác. Mỗi lần con khóc, cô lục đục một mình dậy cho con bú. Đến khi sữa ít dần đi, lại lịch kịch pha sữa ban đêm. Cô mệt mỏi và bất bình. Một lần, Xuân quyết định hỏi thẳng Hùng: “Sao dạo này anh không giúp em tí nào thế? Không hỏi han đến con. Anh có chuyện gì không hài lòng hay là có cô nào bên ngoài rồi?”
Giá như Xuân không nói kiểu hờn mát như thế, chắc Hùng đã không nổi khùng lên. Mới đi làm về, cơn nóng tích tụ từ oi bức, bụi bặm ngoài đường chưa được xả hết, anh gầm lên; “Ừ, phải đó, cô có còn cần gì đến tôi? Chỉ có thằng Nam thôi, là nhất. Tôi là con số Không! Nằm không cả năm trời, có vợ cũng như độc thân mà!”
Và đấy, giá như trời không nóng đến 40 độ, giá như Hùng bình tĩnh nói chuyện với vợ, giá Hùng không nổi giận bất thần như thế, thì câu chuyện có thể có kết cục tốt đẹp. Đằng này…
Thế là sấm chớp đùng đùng. Rồi một cơn giông rất lớn nổ ra, vỡ òa từ những tích tụ bức xúc hàng ngày. Vợ ôm con về bà ngoại, chồng bực mình xách xe rủ bạn bè đi nhậu.
Hùng ngao ngán tâm sự với bạn bên vại bia
– Có thằng cu nối dõi, tôi cũng thích chứ. Nhưng mà ông biết không, vợ tôi không còn quan tâm đến tôi nữa. Dường như cô ấy lấy được của tôi một đứa con là xong, chẳng cần gì nữa hết. Mọi ngày về đến nhà là cô ấy chạy ra. Mệt đến mấy, nhìn thấy cô ấy cười, uống cốc nước cô ấy đưa là tôi vui vẻ, khỏe khoắn lại ngay. Đằng này, nghe thấy mình mở khóa cửa, cô ta vẫn cứ lúi húi loanh quanh bên thằng bé, chỉ ới ra mấy câu… Cơm nước cũng ít khi nấu những món tôi thích như xưa, rất đại khái. Chỉ chăm chắm lo mua thịt mua rau nấu cho cu Nam. Hôm nọ bảo chần cho chồng ít thịt bò ăn với mì buổi sáng thì cô ấy kêu hết thịt trong khi vẫn còn một miếng để ở tủ lạnh. Lại là dành cho cu Nam. Không phải tôi nhỏ nhen gì với con mình, nhưng mà cô ấy có thể mua nhiều lên, để chăm cả chồng nữa chứ! Lại còn kiên quyết bắt tôi ngủ riêng để “con nó khỏi bị ngạt hơi”! Ông bảo có chịu nổi không? Tôi không có cô nào cả bên ngoài thì cũng là lạ!
Còn Xuân, về đến nhà mẹ đẻ, cô òa khóc nức nở.
– Mẹ ơi, có ông chồng nào như anh Hùng nhà con không? Về nhà chỉ ngồi đọc báo hoặc nằm ườn xem tivi. Vợ bận tối mắt tối mũi cũng có giúp được gì. Cơm nước, dọn dẹp nhà cửa… thì con vẫn phải lo. Thằng bé nóng sốt gì mà khóc đêm cũng chỉ mình con thức. Anh ý đã sướng, được ngủ riêng, ngủ đẫy giấc. Sáng đi làm mặt vẫn nặng như chì, chào hỏi qua loa lấy lệ rồi đi đến tối mới về. Cơm nước không nhiều món như xưa là lại kêu khó ăn. Con khổ quá! Đến cái áo con là không kỹ cũng càu nhàu. Sao mà hồi chưa có cu Nam, anh ấy có thế đâu nhỉ? Mà dạo này gần như chằng à ơi, bế ẵm gì thằng cu cả. Thấy bố về, nó ngó nghiêng nó đón, anh ấy chỉ à à vài câu rồi lại ngồi thượt với cái tivi, mặt đăm chiêu như giận cái gì ấy. Đấy, mới hỏi một câu mà đã nổi cơn đùng đùng, nói năng lỗ mãng. Anh ấy ghen, anh ấy ghen với chính đứa con của mình, mẹ ạ! Trời ơi, sao mà con khổ thế này!
Bà Mai, mẹ của Xuân, là một nhà giáo. Bà rất nhẹ nhàng và bình tĩnh, nghe con nói hết, ngẫm nghĩ hồi lâu, bà mới bảo:
– Mẹ có lỗi là không giúp con được nhiều hơn. Tháng đầu con mới sinh, mẹ còn ở đó được. Nhưng rồi còn bố con và em Bình, mẹ không thể để họ lọ mọ với nhau, thiếu bàn tay chăm sóc của mẹ. Nhưng mẹ cảm thấy con và Hùng, cả hai chưa thực sự lường trước được những khó khăn tất yếu khi có thêm đứa con nhỏ, chưa ngồi lại với nhau để bàn bạc kỹ xem khi có con thì anh làm gì, em làm gì, giúp đỡ nhau ra sao, sẽ nhịn nhường nhau đến đâu… Mẹ cũng có lỗi khi không nhắc nhở con chuyện ấy….
Xuân giật mình nhớ lại những câu chuyện Hùng và cô nói với nhau khi háo hức mong chờ bé Nam ra đời: “Hi hi, chiều chiều vợ chồng mình đẩy con ra công viên nhé! Tối thì anh chơi với con, em đọc sách, nghe nhạc, hí hí…. Mẹ khôn thế? Bố bật nhạc, à không bố lấy đàn ghi ta chơi mấy bài tủ cho hai mẹ con nghe, thế được chưa?”. Quả thật, hai người không hề nghĩ đến rằng có con thì đêm thức, ngày tất bật thế nào. Mọi việc khác hẳn với cô và Hùng đã hình dung. Anh gần như chưa động đến cây đàn ghita từ hồi con ra đời, và vợ chồng cô chưa một lần tìm được thời gian cùng nhau đẩy nôi cho con đi dạo như đã nghĩ. Hùng phải nhận thêm việc để tăng thu nhập, mua bỉm, mua sữa. Còn cô, đêm ít ngủ, ban ngày cũng chẳng mấy lúc ngơi tay.
Càng nghe mẹ nói, Xuân càng vỡ lẽ ra vấn đề của vợ chồng cô. Cô hiểu rằng vấn đề không phải là ở chuyện ghen tuông với con, vấn đề ở chỗ cả hai chưa bao giờ ngồi lại cùng nhau để tìm hiểu hiện thực, chấp nhận những khó khăn để cùng nhau vượt qua. Cô và Hùng đều vẫn như hai người yêu nhau son rỗi và mơ mộng.
Xuân với tay lấy máy di động bấm số của chồng. Lần đầu tiên sau rất nhiều ngày luôn cau có, gương mặt cô giãn ra với một nụ cười nhẹ nhõm, bình tâm.