Đây là giai đoạn sóng gió, mới có thế đã chẳng vượt qua được thì đừng nói đến chuyện tiếp tục hành trình phía trước.
Khi chồng vắng nhà chẳng có quy luật giờ giấc nào, đi sớm, về muộn, cuối tuần thì lại càng về khuya do “sự cố cần giải quyết”, rồi lúc nào cũng lăm lăm cái điện thoại vẫn đặt mật khẩu, thi thoảng huýt sáo phấn khởi và tủm tỉm cười trong nhà tắm… mà vợ không lấy làm thắc mắc, bất an thì hẳn người phụ nữ ấy thiếu sự nhạy cảm cần thiết từ trái tim.
Tất cả những “đặc điểm nhận dạng” ấy là tín hiệu ban đầu, khiến cô nghi chồng đang có giây phút vui vẻ khác, ngoài gia đình.
Cô chưa có ý định truy tìm ngọn nguồn, mà thông tin đã tự dưng cứ bay đến, khi gần khi xa. Dường như họ đang đích xác chỉ trỏ vào cô, nói ngay sau lưng, mà cô chỉ cần quay lại là có thể nghe được. Có người thêu dệt nên cuộc tình lãng mạn của chồng cô với tình nhân như Romeo và Juliet. Cô luôn mang cảm giác người ta đang khích bác, cà khịa mình: “Ai lại để chồng cắm sừng, sỏ khuyên mũi dắt đi như thế”, “Sao không làm cho toạc móng heo, ra ngô ra khoai luôn đi, giữ gì cái giống phản bội, thật khổ tâm và đáng thương”…
Cô nhún vai bỏ đi và nhủ thầm, xúi bẩy, tiếp tay cho người khác phá thai là gián tiếp giết người, cũng như vậy, châm chọc và cố chia rẽ làm gia đình người khác ly tán cũng là một việc làm vô đạo đức. Tốt nhất hãy cứ để bản thân “nạn nhân” tự quyết định.
Phải chăng, nhìn gia đình khác bị chia cắt, con cái bơ vơ mới đúng là mong muốn, ý nguyện của những người rảnh rỗi nọ? Cô nhủ, mình không thể vì sỹ diện của bản thân mà tung hê tất cả, cô vẫn còn con cái, còn mái ấm này, bao tâm huyết, không thể nói rũ bỏ là rũ bỏ được ngay.
Cô tin có vấn đề là khắc có cách giải quyết, một là sửa, hai là đập bỏ, và tất nhiên cách thứ nhất lúc nào cũng cần nhiều trí tuệ hơn.
Cô sốc lại tinh thần mình, nhìn nhận bản thân, ân cần với chồng hơn, quan tâm đến gia đình, và gợi anh về với kỷ niệm thủa nào. Nhắn tin dặn anh về sớm, cả nhà đi chơi chụp ảnh, lưu giữ những khoảnh khắc quý giá, để chồng biết trân trọng gia đình hơn.
Nhìn con bé bện bố, cứ ôm vai bá cổ nhất quyết đòi bố bế là lại có sóng lòng trong cô. Cô dặn mình hãy cố gắng và tin mình có thể gạt bỏ tất thảy để con mãi có chỗ dựa yên bình như lúc này.
Cô copy để ngay ngoài màn hình máy tính mà họ vẫn dùng chung, một bài viết về đề tài chồng “trúng gió”, có nhận xét của mình bên dưới, như ngầm “ra đòn”, đánh động cho chồng chột dạ. Ít ra lúc này anh cũng rất yêu con và chu đáo với vợ, luôn muốn giữ gia đình bằng cách cố gắng che giấu việc con tim bất trị, bị lạc nhịp. Còn cô là vợ, giờ nên giúp đỡ, đưa nó đi về đúng quỹ đạo vốn có.
Muốn vậy, cô phải cố phớt lờ thông tin kẻ khác mang đến, luôn tự tin nhận xét: “Anh ấy là người chồng, người cha hết sức tinh tế và đáng yêu”, nhất thời cô chấp nhận là con ngốc trong mắt mọi người, hèn hạ nhưng biết phải làm sao, giữa những cái xấu cô buộc phải chọn tình huống bớt xấu hơn. Đây là giai đoạn sóng gió, mới có thế đã chẳng vượt qua được thì đừng nói đến chuyện tiếp tục hành trình phía trước.
Đó sẽ là bước một. Nếu anh vẫn lạc lòng, cô sẽ phải tìm biện pháp mạnh mẽ hơn, cố nhìn thẳng vào sự thật để phân chia rành rẽ mong muốn của chồng. Còn giờ đây, cô cần tĩnh tâm chờ đợi, không muốn tìm hiểu thêm bất cứ sự thật nào nữa, vì đơn giản cô muốn cho người đó một con đường để trở về.
Theo TSL
Dân Trí